Chương 50:
TG 2: Nữ chủ xuyên không VS nữ phụ trùng sinh (7)
Converter: Bến
"Có phải ngươi nghĩ vì sao ta có thể tra được thân phận của ngươi nhanh như vậy hay không?"
Thẩm Kiều An còn buồn bực, nam tử bên kia liền phun một câu, nàng sợ tới mức chạy nhanh uống một ngụm nước cho đỡ sợ.
"Ho ho. . . . ." Nàng uống vừa vội, bị nghẹn yết hầu, ai biết nước vào miệng cay xè, toàn bộ khoang miệng đau, nóng bừng, chớp mắt, nước mắt liền chảy ra.
Nam tử thấy vậy không khỏi nhíu mày, "Không biết uống rượu?" Nói xong còn đem cái cốc Thẩm Kiều An uống qua đẩy xa chút, tránh nàng lại cầm lầm.
Nuốt nước miếng vài cái Thẩm Kiều An mới cảm thấy tốt hơn nhiều, nàng một bên lau nước mắt, ngữ khí có chút u oán nói, "Các ngươi là người có tiền có quyền làm cái gì không được, hàng ngày chỉ bắt nạt chúng ta không quyền không thế."
Động tác của nàng nghiêm túc, lau nước mắt xong lại chà xát cái mũi sưng đỏ, bất quá Thẩm Kiều An lại cảm thấy động tác bình thường, ở trong mắt nam tử xem lại dị thường không kềm chế được.
Bất đồng nữ tử khuê các khác xấu hổ khóc đều là cúi đầu, sợ bị người khác phát hiện, cũng không giống cử chỉ thô lỗ của nữ tử ngoại tộc.
Thế mà trong mắt nam tử, động tác của Thẩm Kiều An trở nên phi thường thuận mắt, điệu bộ vừa đúng không thô lỗ, cả người đều lộ ra hơi thở tự do tiêu sái, đây đúng là tính tình mà nam tử liên tục theo đuổi hâm mộ.
Lông mi nồng đậm run rẩy động vài cái, khóe miệng hơi nhếch, rất hào hứng hỏi, "Nga? Tính ngươi không kềm chế được như vậy, ai còn dám bắt nạt ngươi?"
Nghe ra ý tứ hàm xúc châm chọc trong lời nói của hắn, Thẩm Kiều An trong lòng oán thầm, lại nói cử chỉ của nàng? Người cổ đại thực phiền toái, ban ngày nàng đã rất nỗ lực ở làm bộ như biết bộ dáng quy củ, buổi tối bốn bề vắng lặng, đêm dài người im, nàng cũng không nghĩ lại trói buộc chính mình.
Về phần nam nhân trước mắt này, bọn họ không nhận thức, bình thường cũng không có khả năng phát sinh quan hệ, cho nên nàng tự nhiên là không sợ.
Cho nên nàng cũng không giận hắn, coi như tìm người xa lạ tâm sự đi, giả vờ bộ dáng nghe không hiểu, Thẩm Kiều An nhìn cặp mắt mê chết người không đền mạng kia của hắn nói, "Đương nhiên là người ngự thiện phòng này, mỗi ngày khi đưa thực phẩm cho Vũ Hoa điện, Minh Ngọc Hiên chúng ta luôn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, chủ tử không có thịt ăn, ta cũng chỉ có thể nuốt đại đồ ăn ."
Nam tử nghe nàng oán giận nửa ngày xong, không còn nói tới đồ ăn, ngự thiện phòng ngược hạ nhân đãi bọn hắn như thế nào, liên tục nói đến các mỹ thực quê hương nàng tốt như thế nào, càng nói càng xa, nói đến cả mãn hán toàn tịch.
Tựa hồ nhận thấy mình càng nói càng thoát ly triều đại này, Thẩm Kiều An nhất thời ngừng miệng.
"Phải không?" Trong mắt nam tử hào quang hơi chớp, lại chỉ cúi đầu uống một ngụm rượu.
Giống như đối phương không phát giác có cái gì không đúng, Thẩm Kiều An nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng chột dạ, vội vàng cáo từ, "Cái kia, trời cũng sắp tối, ta đi về trước."
Nói xong Thẩm Kiều An đứng dậy liền muốn chạy, đột nhiên trên lưng lại bị một cái tay có lực kéo, dưới chân lảo đảo một cái, Thẩm Kiều An liền ngã vào một cái ôm ấm áp.
Hương rượu tươi mát quấn mũi, nam tử đột nhiên khom lưng, mặt để sát vào mặt nàng, thanh âm lười nhác mang theo mê hoặc, có chút ái muội nói, "Đêm dài im ắng, ngươi còn muốn chạy?"
Thẩm Kiều An nghe khẩu khí dụ hoặc cùng với giờ phút này, hai người lại dán quá gần, tim đập đều nhất thanh nhị sở (rõ ràng), Thẩm Kiều An chớp mắt, mặt liền đỏ, thanh âm có chút run run, "Ngươi muốn như thế nào?"
Nói xong, Thẩm Kiều An lúc này nghĩ một miệng cắn chết chính mình, lời nói kia hung tợn lại bị nàng nói như muốn nghênh còn cự, nam nhân kia nghe xong không biết còn tưởng là lời mời?
Nam tử tà tà cười, tay không dấu vết hướng bên hông của nàng đứng lên, "Ngươi nói xem ta muốn làm cái gì? Hử?"
0 Nhận xét